Del Piero bị bệnh hoang tưởng

* Một thanh niên đến bệnh viện tâm thần:

– Thưa bác sĩ, tôi nghĩ tôi là Del Piero!
– Chà, căn bệnh hoang tưởng rất khó chữa. Tôi có thể trị được, nhưng khá tốn kém đấy!

– Có sao đâu, Juventus vừa dành cho tôi một hợp đồng trị giá 10 triệu USD/năm.

* Hai y tá khiêng bệnh nhân vào phòng cấp cứu. Bác sĩ hỏi:

– Nặng không?

– Thưa, gấp quá, chúng tôi không cân được ạ!

* Thưa bác sĩ, tôi bị đau bụng.

– Ông ăn gì mà bị đau bụng?

– Có lẽ tôi ăn thức ăn ngày Tết để lâu quá chăng?

– Ông đưa mũi đây tôi nhỏ thuốc.

– Tôi có bị đau mũi đâu. – bệnh nhân thảng thốt.

– Tôi sẽ chữa bệnh tận gốc. Trước tiên phải chữa cho mũi ông hết viêm, hết bệnh, ngửi thấy được mùi vị.

Bố khổ là tại ai?

Vừa về đến nhà thấy con trai khóc rấm rứt, Tý vội hỏi:

– Có chuyện gì thế con trai cưng của bố?

Cậu con trai ấm ức:

– Mẹ lại mới mắng con suốt mấy tiếng đồng hồ. Tất cả là tại bố, nếu ngày xưa bố lấy một người vợ hiền dịu thì giờ con đâu khổ thế này!

Vỗ về an ủi con trai hồi lâu, bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó Tý quát:

– Đừng có đổ lỗi bừa! Không có mày thì bố mày cũng không bị ép cưới đâu con ạ.

 

Coi chừng bể trứng

Trên chuyến xe đò đông người không còn chỗ ngồi, anh thanh niên thấy một bao tải bèn ngồi lên. Một bà ngồi kế bên bỗng hét lên:
– Coi chừng bể trứng!
– Bao tải này đựng trứng hả? – Anh thanh niên hỏi.
– Không có, bao này đựng … sầu riêng!

Quan kỳ bất ngữ chân quân tử (Xem Cờ Không Nói Mới Là Quân Tử Thật)

Ông bố đến nhà bạn chơi cờ. Thằng con hớt ha hớt hải chạy sang đứng bên cạnh bố, muốn nói cái gì, nhưng hãm lại. Một lúc sau, nó lại bồn chồn muốn nói chuyện gì, nhưng lại thôi. Xong ván cờ, bố biết ý con liền hỏi:
– Có chuyện gì vậy con???
Thằng con lắp bắp:
– Có. . . có. . . có cháy nhà!!!
Ông bố hốt hoảng:
– Nhà nào?
– Nhà. . . nhà mình.
– Ðồ ngu, nãy giờ mày đứng đây xem cờ, sao không nói sớm?
– Thì Bố vẫn thường bảo: Quan kỳ bất ngữ chân quân tử. Làm sao con dám nói?

Không có cuống

Năm nọ, 3 đối thủ, Mỹ, Việt Nam, và Trung Quốc đều lọt vào vòng chung kết thi vẽ quốc tế. Rút kinh nghiệm từ trước (Trạng Quỳnh vẽ rồng đất với Trung Quốc), phía Trung Quốc dặn nữ hoạ sĩ của mình là phải đề phòng anh chàng hoạ sĩ của VIệt Nam. Họ lên phương án là Việt Nam làm gì thì sẽ bắt chước làm y như vậy để tránh bị chơi xỏ.
Ðến ngày thi, sau 3 tiếng trống, hoạ sĩ Mỹ vẽ được một con hổ rât oai phong. Ðến lượt anh chàng Việt Nam, chẳng nói chẳng rằng, tụt luôn quần, nhúng mông vào chậu màu rồi ngồi lên giấy vẽ. Nữ hoạ sỹ Trung Quốc thấy vậy, cũng bắt chước, tụt quần nhúng mông vào chậu màu và ngồi lên tờ giấy vẽ.
Ðến lúc công bố giải, Việt Nam được nhất vì vẽ nhanh và đẹp, Mỹ giải nhì, Trung Quốc giải ba. Phía Trung Quốc bèn hỏi ban tổ chức:
– Tại sao cũng vẽ giống nhau mà Việt Nam lại được nhất?.
Ban giám khảo trả lời:
– Cả hai đều vẽ quả cà chua nhanh và đẹp nhưng vì Việt Nam vẽ quả cà chua có cuống, còn phía Trung Quốc vẽ quả cà chua không cuống, Việt Nam thắng là phải rồi.