Tam Quốc truyền kỳ 67

Lại nói về Lão Khổng.

Lão Khổng tự ví mình thông minh không kém Quản Nghị, Nhạc Trọng… thế nhưng ở nước Thục chỉ làm đến chức Khí tượng thủy văn tiên sinh và Kết quả đê đại học sĩ.

Khổng tự nhủ: mịe, thông minh vốn sẵn tính trời như ta mà chưa được trọng vọng xứng đáng, suốt ngày chỉ soi lô và đọc dự báo thời tiết. Dù sao ta cũng luôn luôn học 3 năm 1 lớp nên vốn kiến thức mênh mông như núi Thái Sơn (???), thế mà bọn ngu nước Thục lại không biết tận dụng… mịe, cay thật, thử tìm cả nước Thục xem có con lợn nào thông minh hơn ta không!!! thôi được, ta sẽ dùng IQ để kiếm 1 chức tước xứng đáng.

Nói là làm và không bao giờ suy nghĩ là phong cách của lão Khổng. Lão Khổng bèn rủ A Đẩu đi chơi rồi tiện tay quăng cháu nó xuống sông trường giang uống nước giải khát rồi tiện chân lao xuống cứu.

Hành động xả thân cứu chúa trong dòng nước chảy lập lờ này được cả nước thục ca ngợi… 1 con người vừa ngu si vừa đần đồn (???)

Hôm sau Lão Khổng bắt ngựa ôm vào cung để nhận ban thưởng thì gặp Lưu Bị đang khóc như chưa bao giờ được… cười!!!

Lưu Bị nói trong nước mắt: Lão Khổng, nhà người không quản hiểm nguy cứu chúa, thật quá ngu đần ý lộn dũng cảm. Ta sẽ trọng thưởng ngươi xứng đáng, tiện đây ta báo cho ngươi 1 tin vui và 1 tin buồn.

Khổng Minh tranh thủ làm hàng: Trời chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng phải cám với chả ơn, thôi có tiền cứ đưa em cũng được, mà 2 tin như thế nào thế nhẩy???

Lưu Bị: Tin vui là ta sẽ phong ngươi làm thừa tướng coi sóc việc cho lợn ăn do công ngươi cứu chúa.

Khổng Minh: ặc ặc… thế còn tin buồn? nói luôn để sốc 1 thể đi cha.

Lưu Bị: tin buồn là thằng con lếu láo mải chơi của tao sau khi được mày xả thân cứu lại treo cổ tự tử trong buồng tắm, chắc nó phê thuốc lắc hic hic.

Khổng Minh thản nhiên trả lời: trời nó đâu có tự treo cổ đâu… sau khi cứu ấu chúa từ dưới sông thì chính hạ thần đã treo ấu chúa lên để phơi khô đấy chứ.

Lưu Bị…… lại xỉu……

Nguồn: sưu tầm

Bình luận Facebook